Tuesday, July 29, 2014

BÍ MẬT DẤU CHÂN

Ngài V trải qua phấn đấu gian khôt nhiều năm mới trở thành một triệu phú, sống trong một biệt thự sang trong, có nhiều người hầu kẻ hạ.

Chẳng hiểu do nguyên nhân gì, nhà triệu phú đó, vào một buổi sáng sớm hửng nắng sau hai ngày mưa tầm tã, lại nằm chêt trong vườn biệt thự của mình.

Cảnh sát sau khi nhận được tin báo án đã lập tức tiến hành kiểm tra hiện trường và khám thi thể, kết quả phán đoán rằng ngàu V là bị sát hại, đồng thời kẻ sát hại là rất hiểu nội tình ở đó. Ở hiện trường cảnh sát còn phát hiện ra dấu chân tội phạm là to mà nông.

Qua điều tra cảnh sát nhận ra ba người trong dinh thự có động cơ giết người, đồng thời có điều kiện giết ngài V. Thế là họ bèn triệu ba đối tượng nghi ngờ tới thẩm vấn: quản gia, đầu bếp và nhân viên quản lý ngôi biệt thự.

Qua điều tra dấu chân của ba người đó, thấy chân của bà quản gia rất bình thường, dấu chan của đầu bếp nhỏ và sâu, dấu chân của nhân viêc quản lý biệt thự to và sâu. Không có dấu chân một người nào giống như dấu chân phát hiện ở hiện trường. Nhưng cảnh sát thông ming lại qua dấu tích chân của ba người mà tìm ra hung thủ.

Bạn có thể phân tích ra hung thủ là kẻ nào không?

Hung thủ là tên đầu bếp. Từ dấu chân to mà ông phát hiện được trên hiện trường mà xem xét thì đó là đầu bếp có cỡ người thấp bé vì muốn đánh lạc sự chú ý tới hắn nên khi giết người đã đi vào đôi giày to!
Ở nước nọ có một nhà buôn đồ cổ. Buổi tối hôm đó anh ấy tiếp một người bạn mới quen là một người sưu tầm đồ cổ.

Hàn huyên một chặp, nhà buôn khoái trí khoe với người bạn mới mấy thứ đồ cổ đắt giá nhất của chính mình. Người bạn mới cứ trầm trồ khen hoài. Đêm khuya, Nhà buôn đưa bạn vào phòng khách nghỉ, không quên khóa cửa & buộc con chó ở ngoài canh chừng.

Quãng nửa đêm, người khách đó cuỗm mấy thứ đồ cổ quý định trốn đi, đâu ngờ bị gia chủ phát giác, hai bên đánh lộn nhau. Con chó lại cắn bị thương gia chủ, làm cho anh chàng trộm cắp trốn chạy được!

Nhà buôn đồ cổ cuống lên gọi điện thoại báo cảnh sát tới hiện trường. Công ty bảo hiểm của cải cũng cử người đến. Nếu quả thực bị mất trộm thì nhà buôn đồ cổ sẽ được đền bù một món tiền, theo qui định.

Từ hiện trường nhân viên công ty bảo hiểm xem xét, thấy rõ là nhà buôn đồ cổ bị mất cắp thật. Nhưng vấn đề ở chỗ là vì sao anh ta lại bị chó nhà mình cắn bị thương? Nhà buôn đồ cổ cũng chẳng lý giải nổi điều đó cho thật rõ ràng.

Nhân viên Công ty bảo hiểm nói:

- Vụ này thật chẳng hợp lý, hợp tình gì cả! Từ xưa tới nay có bao giờ chó được rèn luyện cẩn thận lại đi cắn chủ nhà! Vụ án này thật khó tin quá! Công ty chúng tôi chối bỏ bồi thường cho chủ nhà buôn đồ cổ đâu!

Vị cảnh sát trưởng chú ý tới chiếc áo ngủ bị cắn xé rách bươm, lại nhìn thấy con chó cứ quẩn quanh chiếc áo ngủ ấy bỗng vỡ lẽ ra. Ông ta hỏi:

- Ông chủ hiệu buôn hãy xem kỹ xem chiếc áo ngủ này có phải của ông không?

Nhà buôn nhặt chiếc áo ngủ, lật đi lật lại xem kỹ, kêu lên:

- Ủa! Không! Đây không phải là chiếc áo ngủ của tôi. Áo ngủ của tôi có hai bông hoa thêu ở hai ống tay áo, do con gái tôi thêu mà!

Vị cảnh sát trưởng mỉm cười, nói:

- Thế là rõ rồi! Nhiều người đánh nhau ở trong đêm tối mà chó thì chỉ theo dấu mùi ở chiếc áo mà cắn xé. Chiếc áo ngủ này là do tên kẻ trộm tráo với áo ngủ của ông trước khi nó hành sự. Nó đã có sự sắp đặt như thế. Do thế, không nghi kị gì nữa, đây sẽ là vụ mất trộm thật sự.

Về sau, tên kẻ trộm cũng bị bắt. Hắn đúng là tên chuyên ăn cắp đồ cổ.

No comments:

Post a Comment