Monday, August 25, 2014

VỤ GIẾT NGƯỜI TRÊN TÀU BIỂN LÚC GIÔNG BÃO

Mây đen ùn ùn trên vùng trời, cuồn phong gầm thét, sóng biển lồng lên như những con ngựa hoang chưa hề được rèn luyện. 1 con tàu đang cố tiến lên về phía nước Anh, chao đảo, tròng trành trên mặt biển trong cơn dông bão.

Nhà thám tử có khổ người vạm vỡ, đã từng dày dạn với bao chuyến vượt biển mà cũng cảm thấy váng vất. Ông cằn nhằn:

- Tiết trời thật quỷ quái, khó chịu quá!

Nhiều bạn ngồi quanh ông đều lắc đầu, kêu lên:

- thật khó chịu quá!

Chính vừa lúc đó, một thủy thủ chạy vội tới, nói với nhà thám tử:

- Nhà thám tử! Trên tàu vừa xảy ra một vụ án mạng!

Nhà thám tử vội cùng chàng thủy thủ chạy tới căn buồng có người bị hại, nhìn thấy người bị hại là một thiếu phụ nằm vật dưới sàn phòng. Chàng thủy thủ giưosi thiệu đó là vợ một nhà triệu phú, tên là Tatlisi.

Nhà thám tử quan sát kỹ, thấy Tatlisi bị một phát đạn vào nhực, két sắt bảo hiểm trong buồng bị mở tung, trong buồng còn có một người chồng xưng tên Calithơ - thư ký của Tatlisi.

Calithơ còn nói với nhà thám tử rằng anh ta đang viết ở buồng trên thì bỗng nghe thấy tiếng súng, và khi anh đi ra khỏi buồng của chính mình thì nhìn thấy một bóng đen lao ra khỏi buồng Tatlisi, nhanh như chớp! Tiếp đó, anh nhận ra Tatlisi đã chết từ trong buồng của bà ta.

Nhà thám tử nói:

- Thế tôi có thể tới xem buồng của anh chứ?

- Dĩ nhiên là có thể?

Tới buồng của Calithơ, nhà thám tử thấy trên bàn viết có đặt một xấp tài liệu, cạnh đó chính là tờ giấy có từng hàng chữ viết rất ngay ngắn, đẹp đẽ. Ông chỉ những từng hàng chữ đó hỏi:

- Đây có phải là những chữ anh vừa viết có phải không?

- Đúng thế! - Calithơ trả lời ngay.

Nhà thám tử cười, dằn giọng nói:

- Mi nói láo!

Nghe lời đó, Calithơ tái mặt.

Lúc đó hành khách và nhiều thủy thủ dồn tới rất đông, mong xem tận mắt nhà thám từ phá án như thế nào. Nhà thám tử quay lại phía mọi người, nói:

- Tàu bị lắc lư dữ dội như vừa rồi, thì bất cứ ai cũng đừng mong có thể viết những hành chữ ngay hàng, thẳng cột và tròn trịa, thanh lịch như thế này! Không tin thì cứ thử viết đi xem nào?

Calithơ chỉ còn ngậm miệng, cúi đầu nhận tội gây án.

CHIẾC BÁNH TRONG TAY NGƯỜI BỊ SÁT HẠI

Một hôn, nhà toán học Pháp Glima (1811-1832) đi thăm người bạn thân là Luibai. Ông ở phòng số 9 trên tầng 2 của một tòa nhà 4 tầng. Nhưng thật sửng sốt vì khi ông đẩy của phòng vào thăm bạn thì căn phòng trống huyếch, trống hoác, chẳng thấy bạn đâu!

Người quản lý khách sạn kể:

- Ngài Luibai đã chết nửa tháng nay rồi! Ngài đó đã bị kẻ nào đâm chết, đúng vào hôm ba mẹ gửi tiền tới cho. Số tiền đó cũng đã bị cướp đi!

- Đã bắt được hung thủ chưa?

- Tói giờ vẫn chưa tìm ra được hung thủ. Luibai và tôi là đồng hương. Mỗi lúc nướng bánh vẫn đem biếu ngài đó đôi chiếc khiến ngài rất vui. Đâu ngờ, ngài còn cầm chiếc bánh trong tay mà đã bị đâm chết. Cảnh sát cũng nghi hoặc chẳng hiểu vì sao một người bị đâm trọng thương, sắp chết mà tay còn cầm chặt chiếc bánh nướng?

- Không có dấu tích gì về hung thủ sao?

- Xin nói nhỏ một chút! Hung thủ khẳng định chỉ ở toàn nhà này thôi! Trước khi án mạng xảy ra, tôi cũng trực ngay đây, chẳng có ai lạ tới toàn nhà này cả. Nhưng tòa nhà này có mấy mươi phòng, với hàng trăm người cơ mà. Thật đau đầu!

Gloma hỏi:

- Tầng 3 có mấy phòng?

- Mỗi tầng nhà đều có các phòng đánh số từ 1 đến 15.

Gloma nhờ người quản lý dẫn mình lên tầng 3. Khi sắp đi hết tầng đó, Gloma hỏi:

- Ai ở căn phòng này?

- Anh ta tên là Mite, tham tiền, hám rượu. Nhưng chiếc bánh thì chẳng có liên quan gì tới anh ấy. À, tiện thể nói cho ngài rõ là hôm qua anh ấy đi đâu rồi ấy, chẳng về nữa!

Gloma lớn tiếng khẳng định:

- Đó là tên giết người! Người bị hại cầm chặt chiếc bánh nướng trong tay là làm mật hiệu để giúp tìm kẻ giết người. chiếc bánh nướng có tên gọi theo tiếng Anh là Pie, mà Pie theo chữ Hy Lạp là số vô tỷ, bằng 3,1416, thường lấy tròn là 3,14. Chiếc bánh nướng cầm chắc trong tay là ám chỉ hung thủ trú ở tầng 3 phòng 14. Luibai rất thích học toán. Trước khi chết, ông ta nhớ tới chiếc bánh nướng vừa hay có thể dùng làm mật hiệu đó, bèn nắm chắc chiếc bánh nướng trong tay đó mà!

Căn cứ theo hướng dẫn đó, kẻ có tên Mite đã sa lưới. Qua tra xét, hắn đã phải thú nhận rằng vì hám tiền, lại biết Luibai vừa nhận được tiền gửi về, bèn giết Luibai để cướp tiền.

Tuesday, August 12, 2014

VỤ GIẾT NGƯỜI TRÊN TÀU BIỂN LÚC GIÔNG BÃO

Mây đen ùn ùn trên bầu trời, cuồn phong gầm thét, sóng biển lồng lên như những con ngựa hoang chưa hề được rèn luyện. Một con tàu đang cố tiến lên về phía nước Anh, chao đảo, tròng trành trên mặt biển trong cơn dông bão.

Nhà thám tử có khổ người vạm vỡ, đã từng dày dạn với bao chuyến vượt biển mà cũng cảm thấy váng vất. Ông cằn nhằn:

- Thời tiết thật quỷ quái, khó chịu quá!

Những bạn ngồi quanh ông đều lắc đầu, kêu lên:

- thật khó chịu quá!

Chính vừa lúc đó, một thủy thủ chạy vội tới, nói với nhà thám tử:

- Nhà thám tử! Trên tàu vừa xảy ra một vụ án mạng!

Nhà thám tử vội cùng chàng thủy thủ chạy tới căn buồng có người bị hại, nhìn thấy người bị hại là một thiếu phụ nằm vật dưới sàn phòng. Chàng thủy thủ giưosi thiệu đây chính là vợ một nhà triệu phú, tên là Tatlisi.

Nhà thám tử quan sát kỹ, thấy Tatlisi bị một phát đạn vào nhực, két sắt bảo hiểm trong buồng bị mở tung, trong buồng còn có một người đàn ông xưng tên Calithơ - thư ký của Tatlisi.

Calithơ còn nói với nhà thám tử rằng anh ta đang viết ở buồng trên thì bỗng nghe thấy tiếng súng, & khi anh đi ra khỏi buồng của chính mình thì nhìn thấy một bóng đen lao ra khỏi buồng Tatlisi, nhanh như chớp! Tiếp đó, anh nhận ra Tatlisi đã chết ở trong buồng của bà ta.

Nhà thám tử nói:

- Thế tôi có thể tới xem buồng của anh chứ?

- Hẳn nhiên là có thể?

Tới buồng của Calithơ, nhà thám tử thấy trên bàn viết có đặt một xấp tài liệu, cạnh đó chính là tờ giấy có từng hàng chữ viết rất ngay ngắn, đẹp đẽ. Ông chỉ những từng hàng chữ đó hỏi:

- Đây có phải là những chữ anh vừa viết có phải không?

- Đúng thế! - Calithơ trả lời ngay.

Nhà thám tử cười, dằn giọng nói:

- Mi nói láo!

Nghe lời đó, Calithơ tái mặt.

Lúc đó hành khách & nhiều thủy thủ dồn tới rất đông, mong xem tận mắt nhà thám từ phá án như thế nào. Nhà thám tử quay lại phía mọi người, nói:

- Tàu bị lắc lư dữ dội như vừa rồi, thì bất kỳ ai cũng đừng mong có thể viết những hành chữ ngay hàng, thẳng cột và tròn trịa, lịch sự như thế này! Không tin thì cứ thử viết đi xem nào?

Calithơ chỉ còn ngậm miệng, cúi đầu nhận tội gây án.

Tham thì thâm

Vào lúc nửa đêm, theo đường ống dẫn nước, kẻ trộm trèo vào nhà bếp của một gia đình. Tiện tay vớ lấy con dao thái rau treo trên giá, y đi vào phòng khách.

Nhờ ánh đêm không rỏ nét chiếu qua khe cửa sổ, kẻ trộm phát hiện ra phòng khách bài trí kiểu cách sang trọng. Nhưng lục lọi hồi lâu, y không tìm thấy đồ vật mà y muốn kiếm. Thứ kẻ trộm muốn lấy là tiền mặt, ĐTDD, đồ nữ trang …

Thế là, kẻ trộm bèn nghiêng tai lắng nghe mọi động tĩnh chung quanh, sau đó đẩy nhẹ cánh cửa phòng khép hờ, tay vẫn nắm chắc con dao thái rau, nhón chân nhẹ tay đi vào phòng ngủ.

Trong phòng ngủ đương nhiên có người nên tên trộm rất thận trọng. Song y nhanh chóng bình tĩnh lại, tại vì người nằm trên giường ngủ say như chết, không có một chút phản ứng gì.

Chỉ chốc lát sau, tên côn đồ đã tìm thấy ở đấy những đồ vật mà y khoái nhất: Một ví tiền căng phồng, một chiếc máy điện thoại khá tinh xảo & một sợi dây chuyền vàng trọng lượng không hề nhẹ.

"Ôi! Đêm nay ta sẽ nặng túi trở về đây!" - Đắm say trong niềm vui lâng lâng ấy, tên cướp khẽ rờ nắn túi mình, sửa soạn ra đi.
Chính vào giây phút ấy, người ngủ trên giường bỗng trở mình, đồng thời lơ mơ nói:

- Đến giờ anh mới về à?

Câu nói khiến cho tên du côn giật thột. Y vội lẩn vào trong bóng tối đen đặc, lùi ra cửa phòng, giương con dao thái rau trong tay lên.

- Đồ quỷ chết tiệt, còn chưa nhanh chóng đi tắm sao! - Người ấy lại lơ mơ nói vậy, rồi trở mình.

Tên trộm hạ thấp con dao thái rau xuống, trong lòng bỗng nảy sinh tà ý: Thì ra người ngủ trên giường là đàn bà, ả ta còn tưởng mình là chồng của ả nữa, lẽ nào ta lại không lấy nhầm trị nhầm, làm một chuyến bội thu cả tiền tài & tình ái!

Thế là tên côn đồ bèn làm ra vẻ nghe lời "vợ", đi vào toa lét ở gần cửa phòng. Y còn cố ý dẹp tiệm toa lét lại, mở vòi cho nước chảy "rào rào".

Nhưng, tên cướp đâu có ngờ được rằng, đúng lúc y chuẩn bị ra khỏi nhà tắm, thì thấy cửa toa lét đã bị khóa trái lại.

Đồng thời, y nghe thấy rõ mồn một tiếng xe cảnh sát đỗ xịch ở dưới tầng trệt

Tên du đãng

Mọi người đều nghĩ rằng Horace Denby là một công dân tốt và trung thực. Lão khoảng 50 tuổi và đang sống đơn thân. Ngoại trừ những cơn sốt nhẹ trong mùa hè, còn thì Horace cảm nhận hoàn toàn khoẻ mạnh & hạnh phúc. Lão là một thợ khoá giỏi và rất được người tiêu thụ tin cậy. Vâng, có thể như mọi người nghĩ, Horace là một công dân tốt nhưng lão không hề trung th ực. Cũng bởi lão là một thợ khoá!

Đã 15 năm nay, năm nào Horace cũng tiến hành một phi vụ mà ngoài lão ra thì không ai biết cả. Horace rất thích sách, những quyển sách quý hiếm và đắt tiền. Lão chỉ đọc chúng vẻn vẹn m ột lần rồi sau đó xếp chúng ngay ngắn lên giá để khi khách tới chơi, lão có thể ngẩng cao đầu và tự hào với BST sách giàu tri thức. Tiền mua sách chính là tiền từ các phi vụ đặc bi ệt kia!

Dưới cái nắng chói sáng của tháng bảy, Horace chắc mẩm rằng phi vụ năm nay sẽ suôn sẻ và trót lọt như 15 lần trước. Trong suốt hai tuần, lão đã nghiên cứu kỹ ngôi nhà của gia đình Grange, quan sát các vị trí các phòng, tìm tòi hệ thống báo động, lối ra, lối vào và cả khu vườn. Cả gia đình Grange đang nghỉ ở Luân Đôn, hai người giúp việc thì vừa đi xem chi ếu bóng, lão tha hồ hành động. Horace kiểm tra lại túi đề nghề & theo lối au vườn đến cửa phòng bếp. Lão đã thấy người giúp việc cất chìa khoá cẩu thả như thế nào. Lão chỉ việc thò tay qua lỗ nhỏ trên cửa, lôi ra chùm chìa khoá. Rất nhanh gọn, thật sự giản đơn hơn so với các lần trước trường hợp nếu lão còn phải nhọc mình để phá khoá. Như mọi tên trộm chuyện nghiệp, Horace vô cùng cẩn thận với các dấu tay của chính mình. Lão không bao giờ để lại hiện trường một dấu vết nào. Và kết quả là, các phi vụ của lão vẫn luôn trót lọt. Lão mở cửa. Một con chó đang nằm dài trên sàn nhà & sủa hẵng vào tiếng rồi liền ve vẩy đuôi khi nghe lão gọi tên nó :"Ngoan nào, Sherry!". Các con chó nuôi làm cảnh thường như vậy. Chúng chỉ cần người lạ gọi đúng tên & tỏ vẻ nâng niu là chúng có thể thân thiện ngay. Con Sherry không phải là một ngoại lệ.

... Horace tiến thẳng về phía phòng sách. Lão nhẹ nhàng gỡ b ức tranh duy nhất đang treo trên tường xuống. Quả thực, lão đã không hề nhầm. Phải chăng đây sẽ là cách giấu của được các gia đình giàu có ưa chuộng nhất? Trong phòng còn có một giá sách nhỏ và một chiếc bàn, trên có đặt một bình hoa to. Lão m ở bộ đồ nghề, lấy ra những thứ cần thiết để mở cái két chìm kia! Lão có bốn tiếng để hoàn tất công việc. "Nhiều người giàu thì càng thường điên rồ!" - Lão nghĩ thầm. Chúng huênh hoang khoe trên báo về sự giàu có, về ngôi nhà tuyệt vời, về nh ững chuyến đi du lịch... & đương nhiên lão chẳng thể cho qua được con mồi ngon lành này. Nhưng Horace có vẻ kích ứng với cái mùi quái quỷ toát ra cái lọ hoa trên bàn. Lão rút khăn mặt ra xỉ mũi.

Chợt, lão nghe thấy một tiếng nói vang lên phía cửa:

"Gì vậy? Cảm hay sốt thế?"

"Sốt.." - Horace đáp như cái máy trước lúc kịp định thần.

"Có vẻ nghiêm trọng đấy! Ông phải đến bác sĩ thôi nếu ông không muốn nó làm hỏng việc. Tôi đã nghe thấy tiếng ông từ trên lầu?.

Đó là một phụ nữ trẻ, xinh đẹp trong bộ đồ đỏ. Cô tiến về phía lò sưởi, con chó nhỏ lẵng bẵng theo sau. Cô ta tỏ ra rất bình tĩnh trước sự có mặt của một tên du đãng trong nhà:"Ai cũng nghĩ là chúng tôi đang vắng nhà. Làm sao mà giả tưởng được cảnh hay ho này, phải không?". Horace thấy có thừa ph ần để hi vọng bởi cô không hề tỏ vẻ hốt hoảng hoặc tức giận, cô hầu như cũng chẳng có ý định báo cảnh sát. Lão luôn cố tránh & chưa từng bao giờ phải dùng vũ lực để lấy tiền, nhất là với một phụ nữ trẻ đẹp như cô ấy?

"Xem ra tôi đang ngăn trở công việc của ông? Giờ ông định làm gì?" - Cô hất đầu hỏi lão.

"Dĩ nhiên là trốn khỏi đây rồi" - Lão đáp trống không.

"Còn tôi sẽ gọi điện cho cảnh sát & thông báo về một vị khách không mời" - Cô xem ra có vẻ háo hức đối địch với lão.

"Tôi thì dễ dàng cắt dây điện thoại rồi... - lão cười ngập ngừng... Cô ngất xỉu khoảng nửa giờ thôi cũng đủ cho tôi hành đ ộng,..."

"Ông định đánh tôi ư?".

Lão không trả lời thẳng :"Thì cứ cho là thế! Cô không sợ à?".

Lão mạnh dạn đề xướng :"Vì sao cô không thể để cho tôi đi nhỉ? Tôi cũng đã lấy gì của cô đâu? Và tôi hứa sẽ không bao giờ trở lại đây nữa!".

Cô gái thình lình đanh giọng lại :"Sao lại phải thế? Ông đang chuẩn bị ăn trộm của tôi cơ mà? Nếu tôi để ông đi, biết đâu ông sẽ lấy trộm của một người khác? Xã hội cần được thoát kh ỏi những người như ông".

Horace cười :"Tôi không hù dọa gì xã hội. Tôi chỉ lấy của những kẻ thừa tiền, như gia đình cô chẳng hạn. Ít ra cô cũng còn gấp bốn năm lần thế này ấy chứ!".

Cô cười phá lên trước giọng van nài thảm thiết của lão.

"Tôi chẳng có quyền đòi hỏi cô nhưng tôi thành thật mong cô hãy cho tôi một dịp tốt. Hãy để tôi đi và tôi hứa sẽ từ bỏ việc làm xấu xa này!".

Cô câm lặng, nhìn lão một cách thân thiện :"Ông thật sự không muốn đi tù, phải không?".

Cô tiến về phía bàn, lôi ra bao thuốc. Horace nhìn cô, trông ngóng sự tha thứ.

"Cô sẽ để tôi đi chứ?" - Lão châm lửa hộ cô.

"Được rồi, nhưng ông phải giúp tôi một việc".

"Bất kỳ điều gì!".

"Lần này tôi quay về là để lấy đồ trang sức lên Luân Đôn dự m ột buổi dạ tiệc. Thường thì tôi không đeo đồ trang sức đâu nhưng lần này chồng tôi lại yêu cầu vì đây là buổi tiệc quan tr ọng mà! Tuy vậy, tôi..."

Horace mỉm cười :"Như mọi phụ nữ khác, cô lại quên chìa khoá ở đâu đó rồi đúng không?"

"Vâng" - Cô gái nhẹ nhàng đáp.

"Để đó cho tôi! Song phải phá khoá cơ!".

Cô gái vui vẻ :"Không sao! Chúng tôi còn nghỉ lại Luân Đôn dài dài. Ba ngày nữa tôi sẽ trở lại rồi nhờ ông tới sửa hộ két sắt luôn. Chồng tôi sẽ không biết gì về chuyện này và anh ấy sẽ chẳng thể trách tôi là chúa đãng trí".

Chỉ trong một giờ, lão đã hoàn thành mọi việc, rời khỏi nhà cô gái với một niềm vui khó tả.

Giữ đúng lời hứa với bạn gái trẻ tốt bụng, ba ngày sau, lão quay lại để chữa cái két sắt cho cô gái. Trên đường đi, lão nghĩ tới những cuốn sách sắp xuất bản & lão đã dự tính một vụ trộm khác an toàn & cẩn trọng hơn. Nhưng lão không còn cơ hội nào để thi hành một vụ trộm khác. Cảnh sát đã túm cổ lão khi lão vừa bước chân qua cửa. Bà gia chủ đứng đó, là m ột bà già sáu mươi, bà ta nói rằng câu chuyện mà lão kể lại m ột sự bịa chuyện. Cũng chẳng ai tin lão bởi người ta tìm thấy dấu vân tay của lão cũng như chẳng ai có thể tin được câu chuyện lạ lùng kia: bà gia chủ nhờ một tên cướp mở két sắt hộ...

Tuesday, August 5, 2014

TÍN HIỆU... VÔ THANH

Nửa đêm. Tại một khách sạn ở Nhật, Sanio cùng cha đang ngủ say bỗng bị dựng dậy với tiếng đe dọa bên tai cực kì dữ dằn:

- Dậy mau! Dậy mau!

Hóa ra, đây chính là một tên cướp, lăm lăm dao nhọn sắc trong tay.

Sanio cùng cha run rẩy chui ra khỏi chăn ấm.

- Không được kêu! Mau đưa ví tiền ra nộp ngay! Nếu không, ta sẽ lấy mạng các ngươi! - Tên cướp vung dao trước mặt hai người, nói.

Cha của Sanio sợ quá, lập cập sờ soạng tìm ví tiền dưới gối, song Sanio bí mật giữu tay lại. Sanio giả bộ tìm chỗ này, sờ chỗ kia. Bỗng Sanio nghe tiếng mõ của người tuần đêm vang tới gần dần.

Tên đạo tặc giục:

- Có mau lên không nào!...

Sanio nói:

- Tối quá! Ông cho thắp đèn lên một chút mới chọn được ví tiền!

Khi tiếng mõ người tuần đêm truyền tới ngay trước khác sạn, Sanio châm đèn và mới lần chần rút ví tiền dưới gối ra, đưa tới phía tên trộm.

Tên trộm vừa hạ dao, giớ tay với chiếc ví tiền thì bỗng vang lên tiếng thét của người đi tuần đêm ở ngoài cửa sổ.

- Bắt cướp! Bắt cướp!

Tên trộm hoảng hồn, cũng không kịp vớ lấy ví tiền, vội lủi đi khỏi phòng cha con Sanio, Nhưng mọi người trong khách sạn đã tóm được hắn!

Cha Sanio hỏi người đi tuần đêm:

- Vì sao ông biết có trong phòng tôi có cướp?

Sanio nói:

- Lúc thắp đèn thì bóng tên trộm cầm dao sẽ in lên cửa sổ. Đây chính là tín việu vô thanh để chú đi tuần đêm biết mà kêu lên bắt cướp đó mà!

Người đi tuần đêm, nói:

- Đúng thế! Đúng thế!. Thật không ngờ cậu bé thông minh, nhanh trí hơn cả người lớn!

ĐÁ QUÝ MẶT TRĂNG

cuối mùa thu năm 1871, vào một đêm tối như bưng, sấm chớp mưa gió liên hồi. Viện bảo tàng Hoàng gia London (nước Anh) bị kẻ trộm lẻn vào, lấy đi mất nhiều thứ quý giá.

Qua quan sát hiện trường & tình trạng gây án có thể suy đoán đây sẽ là bọn trộm lão luyện, xảo quyệt đã bịa chuyện kế hoạch xâm nhập chu đáo, tỉ mỉ để gây án. Hệ thống chuông cảnh báo bị phá hoại, nguồn điện bị cắt, khóa bảo hiểm bị mở ra, rồi xe tiếp ứng, đổi xe giữa đường tẩu thoát... đều đâu vào đấy, không để lại bất kể một sơ hở nào!

Chính phủ đã cho phát đi trên đài, báo treo thưởng cao giá cho ai tố cáo bọn trộm. Cơ quan cảnh sát cũng đã thành lập một tổ vụ án phức tạp trinh sát phá án. Đã một thời gian trôi qua mà chưa có tiến triển nào đáng kể trong việc tìm thủ phạm!

Một hôm, vị Viện trưởng của Viện bảo tàng nhận được đòi hỏi phỏng vấn của Đài phát thanh. Ông ta cau mày, buồn bã, nói:

- 12 vật giữ lại trong bảo tàng đã bị bọn cướp lấy đi đều là những thứ cực quý giá, nhất là thứ đá quý mặt trăng ấy thì thật là thứ quý hiếm của thế giới, đnasg giá hàng trăm vạn bảng anh, ai nhìn thấy đều phải trầm trồ, ưa thích!...

Mọi người sau lúc nghe xong buổi trả lời phỏng vấn trên đài phát thanh đều thở dài tiếc nuối những thứ đồ quý đã bị trộm đi mất...

Nhưng rồi sau đó không lâu, án trộm khó phá đó đột nhiên lại chẳng tốn mấy công sức mà được khám phá, Thì ra do nội bộ trộm lục đục mà chúng sơ hở, khiến cảnh sát khám phá tung tích.

Tên cướp bị thương nằm trên giường bệnh viện đã phải trả lời chất vấn của cảnh sát:

- Khi đó tôi & một người khác lẻn vào thì những người khác ở phía ngoài canh gác, tiếp ứng, Sau thời điểm hai người bọn tôi lẻn được vào trong Viện bảo tàng chỉ lấy đi 10 bức danh họa và 1 hộp hổ phách, không gề lấy đi thứ đá quí mặt trăng nào cả. Nhưng mấy người ở bên ngoài không tin, cho rằng chúng tôi không giao ra đá quý Mặt trăng là không thể! Về sau, ngay người cùng lẻn vào trong bảo tàng với tôi cũng cho rằng tôi đã nuốt riêng hòn đá quý đó!

Hắn gào lên:

- tôi không lấy, tôi quả là không lấy!

Khi vị Viện trưởng nhận lại những bức danh họa & hộp hổ phác ở cơ quan cảnh sát, đã vui sướng, nói:

- Cảm tạ thượng đế! 10 bức danh họa & hộp hổ phách đã được thu về hoàn chỉnh, chẳng thiếu thứ gì nữa rồi.

Có người hỏi ông ta về đá quý Mặt trăng thì ông ta cười cười, trả lời:

- À, đá quý Mặt trăng ư! Ha ha... , chúng tôi đâu có thứ đó ở Viện bảo tàng!

Thì ra ông ta nói trên đài phát thanh rằng có đá quí Mặt trăng bị mất trộm chỉ cốt để gây chia rẻ trong nội bộ bọn trộm cướp mà thôi!